Thực hành viết bài văn kể lại một trải nghiệm đáng nhớ trang 20-22

Bài mẫu

Có lẽ ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ. Đó có thể là những chuyến đi dã ngoại cùng bạn bè, cùng gia đình, hay là ngày nhận được những phần thưởng từ thầy cô, bố mẹ. Với em, kỉ niệm khiến em nhớ mãi đó giờ phút em đứng trước toàn trường phát biểu cảm tưởng trong ngày bế giảng năm học.

Vào năm cuối cấp 1, em là học sinh được thầy hiệu trưởng lựa chọn là người phát biểu trong buổi lễ bế giảng. Ngày ấy, mặc dù em rất hồi hộp, lo lắng và cả sợ hãi vì lần đầu tiên em đứng trước rất nhiều người để nói lên cảm tưởng của mình; nhưng em cũng rất vui và tự hào. Vì được lựa chọn đứng trước toàn trường, nên em luôn thầm quyết tâm sẽ nói thật hay, thật trôi chảy.

Em đã chuẩn bị bài nói trong suốt một tuần. Em viết về thầy cô, bạn bè, về những kỉ niệm mỗi khi tới trường. Khi thầy hiệu trưởng xem bài em viết, thầy nói rằng thầy rất hiểu những cảm xúc của em và em có nhiều điều muốn kể, nhưng em cần viết lại thật cô đọng. Thầy cũng nói, vì tất cả chúng em đều cùng nhau trải qua những năm học vui vẻ đáng quý, nên em chỉ cần phát biểu về cảm nghĩ là mọi người đều hiểu.

Viet-bai-van-ke-lai-mot-trai-nghiem-dang-nho-trang-20-22

Viết bài văn kể lại một trải nghiệm đáng nhớ trang 20-22

Em hồi hộp suốt những ngày trước sự kiện bế giảng, và cuối cùng thì sự kiện ấy cũng đến. 8 giờ sáng buổi tổng kết mới bắt đầu diễn ra và phần phát biểu của em là vào lúc 9 giờ. Nhưng đêm từ 5 giờ sáng em đã thức dậy. Vì em sợ sẽ quên lời khi phát biểu, nên thức dậy em lại đọc thêm nhiều lần.

Buổi sáng hôm ấy, em mặc áo váy đồng phục và mấy ngày trước mẹ đi chợ mua cho em một chiếc nơ cài tóc rất xinh khi biết em sẽ phát biểu trước toàn trường. Em ngồi trong hàng của lớp, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nghe cô phụ trách Đội gọi tên em vẫn giật mình như bừng tỉnh vì trót ngủ quên. Khoảng cách từ sân trường lên sân khấu chỉ cách chưa đến mười mét, nhưng em đi rất chậm, cảm tưởng phải rất lâu mới lên tới. Vừa đi em vừa nhủ “Cố lên. Mình sẽ làm tốt thôi”.

Đứng trên sân khấu, em đưa mắt nhìn quanh dãy bàn ghế các thầy cô đang ngồi và dưới sân trường các bạn, các em lớp dưới đều đang hướng về phía em. Em cất lời chào thầy cô và bạn bè trong cái giọng run run. Nhưng sau vài câu em như đã quên mất nỗi e sợ ban đầu, em đứng đó nói những lời đã viết với cảm xúc dâng trào. Em nói có những đoạn không trôi chảy, nhưng là vì xúc động, vì buồn khi phải chia tay thầy cô, bạn bè và ngôi trường làng thân quen. Bởi lên cấp Hai, chúng em sẽ học ở những lớp khác nhau. Khoảnh khắc em kết thúc bài nói, toàn trường im lặng vài giây rồi có vài tiếng khóc, tiếng khụt khịt của các bạn phía dưới. Cuối cùng em cũng khóc. Thầy chủ nhiệm đã lên sân khấu an ủi em và dắt em đi xuống. Rồi đứng thật gần các dãy học sinh, thầy nói cảm ơn các em đã là học trò của thầy, thầy mong dù cấp Hai sẽ khó hơn nhưng các em sẽ học thật ngoan, thật giỏi để không phụ lòng thầy cô, cha mẹ.

Sau đó, tiếng khóc ngày càng rõ, càng lớn lớn. Và đó thực sự là kỷ niệm không bao giờ em có thể quên. Thời gian trôi qua, em và các bạn sẽ càng lớn, nhưng khi nhớ lại kỷ niệm ấy vẫn luôn hiện rõ. Em cũng sẽ nhớ mãi về những thầy cô yêu quý, đã dìu dắt, dạy chúng em những bài thơ hay, những phép tính khó, những bài hát đẹp.